[Review sách] Edogawa Ranpo Tuyển tập

BuiAn

Administrator
Xứng danh là ông hoàng trinh thám của Nhật Bản, thậm chí tên của ông còn được đặt cho một giải thưởng danh giá về văn học, Edogawa Ranpo đưa người đọc vào những câu chuyện ma mị, rợn người nhưng lại rất sâu lắng.

1725289583013.jpeg

Mình đã đọc hết những cuốn đã xuất bản ở Việt Nam như Tuyển tập truyện ngắn, Gã Hề Địa Ngục, Dấu Vết Của Quỷ, Đảo Quỷ ... từ mấy tháng trước, mà dạo này lười viết về sách quá, mắc công người ta lại tưởng mình đọc nhiều sách :v Cảm giác khi đọc truyện của Edogawa Ranpo là nó rất ngắn ngủi, nhưng cô đọng và dễ khiến ta phải suy nghĩ thêm về những câu chuyện quái dị có, khủng khiếp có, đau thương có, buồn bã có ...

Edogawa Ranpo xuất bản cuốn sách đầu tiên từ 100 năm trước, nên kiểu trinh thám cổ điển này khá dễ đoán. Văn của Ranpo cũng không phải quá trau chuốt nhưng lại rất "gợi cảm" tô sắc màu cho những câu chuyện kinh hoàng của ông.

Các nhân vật, những "kẻ thủ ác" trong truyện của Edogawa Ranpo đều rất kỳ lạ, quái đản và khiếm khuyết gì đó. Tạo nên một không khí ma mị ám ảnh đặc quánh toát ra trong từng trang viết. Đơn cử như câu chuyện Chiếc Ghế Người, ta vừa đọc vừa ghê sợ cho nhân vật chính của câu chuyện, vì phải suy nghĩ một người khiếm khuyết tâm hồn đến mức nào mà có thể hành động được như vậy. Hay như câu chuyện về "kẻ gi ết người giấu tay", gi ết cả trăm người mà không hề động tay, không hề cắn rứt lương tâm, được diễn đạt bằng giọng văn bỡn cợt vô cảm càng khiến ta choáng váng hơn.

Tóm lại thì những câu chuyện của Edogawa Ranpo có hay có dở, có xuất sắc có bình thường. Nhưng không phải tự nhiên mà ông là tượng đài của thể loại này, là ông tổ ngành của văn học trinh thám Nhật, rất nhiều câu chuyện đáng đọc và nó vượt ra khỏi yếu tố phá án thông thường, nó đả phá tâm hồn khô héo bệnh hoạn và lạc lối.
 
Bên trên