[Review sách] Mắt Đá - Otsuichi

BuiAn

Administrator
Một cuốn sách lặng lẽ và thâm trầm của thiên tài viết truyện ngắn Otsuichi. Mắt Đá đi sâu vào nỗi buồn không đoạn kết, đi vào nỗi u sầu man mác tan trong hư vô. Gấp cuốn sách lại thấy trống rỗng và hoang mang quá, đời người buồn lắm phải không em.

1670135489821.jpeg

Cuốn sách bao gồm bốn truyện ngắn, mỗi câu chuyện là một sắc thái tình cảm khác nhau. Câu chuyện đầu tiên mở đầu khá ... kinh dị nhưng lại kết thúc nhẹ nhàng phảng phất sự hối tiếc kìm nén của mỗi người. Câu chuyện về Hajime là một sự đan xen giữa thực và ảo, giữa mong ước và dằn vặt, nó phản ánh khát vọng và cô đơn, để rồi khép lại trong màn sương kỳ ảo vô cùng.

Câu chuyện thứ 3 là Blue, một câu chuyện thực sự hay. Một câu chuyện viết về trẻ con nhưng ẩn chứa thế giới người lớn. Một câu chuyện đánh động về cách hành xử của người lớn sẽ ảnh hưởng nhân cách của trẻ nhỏ. Mọi thứ đều có lý do và mỗi khi chệch hướng luôn cần phải được kéo lại, trong trường hợp ta nhận ra chệch hướng. Câu chuyện nhỏ nhưng ý nghĩa lớn, một thế giới đố kỵ ganh ghét thù hằn đều bắt đầu bằng những thứ nhỏ nhặt.

Câu chuyện thứ 4 là Chó Phẳng, một diễn ngôn ngược cho cô đơn tột cùng và cách vượt qua nó. Khi mà một gia đình bình yên bỗng nhiên tan vỡ, khi mình bỗng trở thành người còn lại sẽ phải sống, trong khi ai trong nhà cũng phải chết, khi mà sự lo lắng thương hại đến từ người sắp chết dành cho người sống. Và bằng một cách nào đó, chúng ta vẫn phải sống với cô đơn, hay là cảm giác cô đơn.

Otsuichi miêu tả sự cô đơn rất hay, như trong "Hạnh ngộ trong bóng tối", một sự cô đơn đặc quánh như không khí, hơi thở quấn quanh. Còn ở Mắt Đá, Otsuichi tìm kiếm sự cô đơn ở "thất lạc", khi lạc mất gì đó, là chúng ta bắt đầu cô đơn.

Một cuốn sách nhẹ nhàng, không nhiều tình tiết gây sốc, không lên gân, không giảng đạo đức, chỉ là đọc xong lại thấy mênh mang u hoài, như người đứng giữa màn sương lạnh nơi núi cao rừng thẳm mà cố tìm đường về.
 
Bên trên