Thực ra, mấy năm nay mình không đọc cuốn nào của Nguyễn Nhật Ánh cả, dù vẫn mua đủ chất đầy tủ. Vì đơn giản văn của Nguyễn Nhật Ánh giờ hướng tới trẻ con nhiều hơn, trừ cuốn Con Chim Xanh Biếc Bay Về thì còn lớn lớn xíu. Cơ mà cuốn Mùa Hè Không Tên này có bài thơ mở đầu hay quá.
“Hồi đó
Con gà còn là quả trứng
Cơn mưa còn là đám mây
Người yêu chưa là người yêu cũ
Tôi chưa là tôi hôm nay”
Nên quyết định đọc luôn, để lần giở về lại những ký ức xưa cũ trong xóm nhỏ miền quê, để nhấm lại hương vị hạnh phúc cuộc đời mà mỗi người chỉ trải qua một lần, không bao giờ tắm lại trên dòng sông ấy nữa.
Mùa Hè Không Tên vẫn là câu chuyện vụn vặt, dưới góc nhìn của những đứa trẻ cấp 1, giống mấy cuốn như Ngồi Khóc Trên Cây, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh … kiểu kiểu vậy. Lâu rồi mới đọc Nguyễn Nhật Ánh lại, nhưng những “miếng” của tác giả này thì vẫn nhớ như in, thậm chí biết trước đoạn đó sẽ thả miếng nào, dùng những câu văn gì, y như thời Hạ Đỏ, Hoa Hồng Xứ Khác … nói chung là không lẫn vào đâu được. Nhưng cũng vì vậy mà với mình, truyện này không có gì mới mẻ cả, mà chắc tác giả cũng không có ý định mới mẻ gì, chỉ đơn giản là chuyên chở ký ức, sống lại tuổi thơ. Nguyễn Nhật Ánh không phải viết chỉ cho chúng ta đọc, có khi ông viết cho chính ông nhiều hơn, bởi những đau đáu trăn trở về tuổi thơ luôn luôn chảy tràn trong con tim của nhà văn này.
Có thể dễ dàng nhận ra, Nguyễn Nhật Ánh đã dốc rất nhiều tình cảm vui buồn thương nhớ về những người bạn ấu thơ, ở chợ Đo Đo, ở làng quê nhỏ nhắn. Những câu chuyện nhỏ, nhưng lại chứa niềm vui lớn. Những chuyện buồn nhưng không bi lụy, mà khắc khoải nhớ nhung. Mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời như một mảnh ghép, tạo thành một bức tranh mộc mạc chân chất, một bức tranh ký ức nhuốm màu thời gian. Để rồi, khi lớn lên, như nhân vật chính trong truyện, quay về đi lại đường xưa lối cũ, trải lại một đoạn ân tình, tìm lại một thoáng ảo ảnh mơ hồ đã qua.
Có một chi tiết, một câu chuyện trong cuốn này bất ngờ lại trùng hợp với mình, chuyện về anh “đại hiệp” Diệp Cô Lữ vì yêu chị Xuyên, xong cổ muốn dừng lại, ảnh hẹn ra quán nước, chạy ra sau xách con dao (của chủ quán) ra chặt ngón tay út như minh chứng cho tình yêu (thấy ghê) của ảnh. Trùng hợp là thời đại học mình cũng có thằng bạn y chang thế, hết mùa hè, nó lên phòng ký túc xá mình, leo lên giường chìa tay ra, “An, tao vừa chặt ngón tay út rồi”. Hóa ra nó cũng làm y chang anh Lữ khi bạn gái nói lời chia tay, và cũng như anh Lữ trong truyện, nó chặt ngón tay xong thì vẫn chia tay như thường. Nên ai có ý định chặt này chặt kia thì nên bỏ đi, mình không thương mình thì ai dám thương mình kia chứ. Chỉ khác là trong truyện anh Lữ chỉ diễn, còn thằng bạn mình nó làm thật.
Mùa Hè Không Tên tất nhiên là sách dành cho thiếu niên và thiếu nhi, có khi cấp 2 trở lên đọc đã không còn thấy hứng thú nữa, nói chi là U40 như mình. Nhưng không sao cả, đọc sách cũng như cuộc đời, lúc thăng lúc trầm, lúc chạy lúc nghỉ, có lúc cũng nên đọc một cuốn nhẹ nhàng thoải mái như thế này.
“Hồi đó
Con gà còn là quả trứng
Cơn mưa còn là đám mây
Người yêu chưa là người yêu cũ
Tôi chưa là tôi hôm nay”
Nên quyết định đọc luôn, để lần giở về lại những ký ức xưa cũ trong xóm nhỏ miền quê, để nhấm lại hương vị hạnh phúc cuộc đời mà mỗi người chỉ trải qua một lần, không bao giờ tắm lại trên dòng sông ấy nữa.
Mùa Hè Không Tên vẫn là câu chuyện vụn vặt, dưới góc nhìn của những đứa trẻ cấp 1, giống mấy cuốn như Ngồi Khóc Trên Cây, Tôi Thấy Hoa Vàng Trên Cỏ Xanh … kiểu kiểu vậy. Lâu rồi mới đọc Nguyễn Nhật Ánh lại, nhưng những “miếng” của tác giả này thì vẫn nhớ như in, thậm chí biết trước đoạn đó sẽ thả miếng nào, dùng những câu văn gì, y như thời Hạ Đỏ, Hoa Hồng Xứ Khác … nói chung là không lẫn vào đâu được. Nhưng cũng vì vậy mà với mình, truyện này không có gì mới mẻ cả, mà chắc tác giả cũng không có ý định mới mẻ gì, chỉ đơn giản là chuyên chở ký ức, sống lại tuổi thơ. Nguyễn Nhật Ánh không phải viết chỉ cho chúng ta đọc, có khi ông viết cho chính ông nhiều hơn, bởi những đau đáu trăn trở về tuổi thơ luôn luôn chảy tràn trong con tim của nhà văn này.
Có thể dễ dàng nhận ra, Nguyễn Nhật Ánh đã dốc rất nhiều tình cảm vui buồn thương nhớ về những người bạn ấu thơ, ở chợ Đo Đo, ở làng quê nhỏ nhắn. Những câu chuyện nhỏ, nhưng lại chứa niềm vui lớn. Những chuyện buồn nhưng không bi lụy, mà khắc khoải nhớ nhung. Mỗi câu chuyện, mỗi mảnh đời như một mảnh ghép, tạo thành một bức tranh mộc mạc chân chất, một bức tranh ký ức nhuốm màu thời gian. Để rồi, khi lớn lên, như nhân vật chính trong truyện, quay về đi lại đường xưa lối cũ, trải lại một đoạn ân tình, tìm lại một thoáng ảo ảnh mơ hồ đã qua.
Có một chi tiết, một câu chuyện trong cuốn này bất ngờ lại trùng hợp với mình, chuyện về anh “đại hiệp” Diệp Cô Lữ vì yêu chị Xuyên, xong cổ muốn dừng lại, ảnh hẹn ra quán nước, chạy ra sau xách con dao (của chủ quán) ra chặt ngón tay út như minh chứng cho tình yêu (thấy ghê) của ảnh. Trùng hợp là thời đại học mình cũng có thằng bạn y chang thế, hết mùa hè, nó lên phòng ký túc xá mình, leo lên giường chìa tay ra, “An, tao vừa chặt ngón tay út rồi”. Hóa ra nó cũng làm y chang anh Lữ khi bạn gái nói lời chia tay, và cũng như anh Lữ trong truyện, nó chặt ngón tay xong thì vẫn chia tay như thường. Nên ai có ý định chặt này chặt kia thì nên bỏ đi, mình không thương mình thì ai dám thương mình kia chứ. Chỉ khác là trong truyện anh Lữ chỉ diễn, còn thằng bạn mình nó làm thật.
Mùa Hè Không Tên tất nhiên là sách dành cho thiếu niên và thiếu nhi, có khi cấp 2 trở lên đọc đã không còn thấy hứng thú nữa, nói chi là U40 như mình. Nhưng không sao cả, đọc sách cũng như cuộc đời, lúc thăng lúc trầm, lúc chạy lúc nghỉ, có lúc cũng nên đọc một cuốn nhẹ nhàng thoải mái như thế này.